Hiển thị các bài đăng có nhãn Đào tạo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đào tạo. Hiển thị tất cả bài đăng

Phương pháp giáo dục Montessori là gì?

Phương pháp giáo dục Montessori là phương pháp giáo dục cho trẻ lứa tuổi từ 0-6 tuổi. Phương pháp giáo dục Montessori do tiến sĩ Maria Montessori sáng lập và tiên phong ứng dụng trong giáo dục mầm non.

Phương pháp giáo dục Montessori

Giới thiệu về Montessori

Maria Montessori sinh năm 1980 tại Ancona, miền Trung Italia. Cha bà thuộc dòng dõi quý tộc, mẹ bà là nhà triết học.

Con đường học hành của Maria Montessori gặp không ít khó khăn thử thách vì xã hội phân biệt gay gắt đối với phụ nữ bấy giờ. Mẹ của Maria Montessori là người đã luôn ủng hộ, động viên và giúp đỡ Maria Montessori rất nhiều, cùng với ý chí và nghị lực phi thường, cuối cùng Maria Montessori đã thực hiện được ước mơ trở thành người con gái đầu tiên theo học đại học y khoa của Italia.

Năm 1904, Maria Montessori làm giáo sư giảng dạy môn Nhân loại học tại ĐH Rome.

Năm 1907 bà thành lập nhà trẻ đầu tiên tại khu nhà ổ chuột ở Rome. Chính nơi này Maria Montessori đã tạo ra dấu mốc mới cho giáo dục trẻ em.

Phương pháp giáo dục Montessori là gì

Phương pháp giáo dục Montessori là phương pháp giáo dục dành cho lứa tuổi mầm non từ 0-6 tuổi, giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của trẻ. Với phương pháp giáo dục Montessori, trẻ là trung tâm và giáo viên đóng vai trò là người hướng dẫn.

Câu chuyện cảm động về cha và con trai

Đây câu chuyện từ Plus Cảm Xúc, chia sẻ đến mọi người trong tháng 10 này.

Cha và con

Vợ sinh. Tôi đón cha lên thành phố. Nếu nói là đón mẹ lên thì thích hợp với hoàn cảnh hơn. Nhưng mẹ tôi đã xa cõi đời từ lúc tôi lọt lòng. Sự ra đi của mẹ, trong thâm tâm tôi vẫn luôn là một sự đánh đổi quá nghiệt cùng của tạo hóa, mà nỗi đau đớn còn dành lại một vị đắng ở đầu môi. Và người ở lại phải sống tốt cho cả hai phần đời. Tôi đã có thật nhiều cố gắng.

Cha tôi, người đàn ông lam lũ. Cha gầy, gầy lắm, mà không phải chỉ gầy do sức khỏe, mà thời gian đã ngấm dần trong từng thớ thịt cha, già cỗi và yếu ớt. Người đàn ông cô độc ngần ấy tháng năm của tôi.

Bao nhiêu lần ôm cha ngủ. Từ bé, lúc lớn lên đi xa trở về, hay khi tôi đi làm có tiền thường gọi điện cho ông: “cha, lên thành phố với con, con lo được mà”. Ông hỏi dò “có thiệt không đó, cu con, không để tiền cua gái hả?” Rồi ông cười khà khà. Hôm sau đã có mặt ở nhà tôi. Mang nào gà, nào vịt, nào trái cây. Và không quên mang theo một cúc rượu để cha con nhâm nhi. Nhưng sao lần này, nằm cạnh ông, nhìn ông ngủ, tôi…tôi không diễn tả nỗi cảm xúc của mình. Nước mắt ở đâu cứ như nước sôi đang đun trào, cứ thế đẩy vung mà ra. Chắc vì tôi mới được làm cha, chắc lẽ thế.

Tôi lấy vợ rất muộn. Vợ là người thành phố, con nhà danh giá. Nhưng với nỗ lực và cố gắng của mình, tôi độc lập về kinh tế, không phải dựa bóng nhà vợ.

Khi mọi người quây quần quanh thằng Mỏ (con trai yêu quý của tôi), nhìn nó kháu khỉnh đáng yêu quá. Nhà vợ rất đông người tới. Ai cũng đòi được bế thằng Mỏ nụng nịu. Bà ngoại thằng Mỏ (là người rất khó tính) nói “ông Nội bế cháu đích tôn một chút này”, cha đưa tay ra định bế thì bà ngoại khựng lại.

“Trời ơi, tay ông nội sao thế, thế thì hỏng da của cháu mất...” - Bà ngoại giữ thằng Mỏ lại trong lòng, vừa nói vừa nhìn bàn tay cha tôi dò xét.

“Ờ….vâng, tôi lỡ…để tôi…đi rửa..” - Cha tôi ấp úng rồi đi ra nhà sau để rửa tay.

“À, chắc ông mới làm than đó má”. Tôi nói đỡ, rồi theo cha ra sau. Mọi người lại xúm lại đòi bế thằng Mỏ. Cha tôi rửa tay, và đúng là ông làm than thật. Tức là ông phơi mớ than củi mang từ quê lên để cho vợ tôi nằm hong, khỏi nhức mỏi đau lưng sau này. Nhưng ông làm xong từ sáng sớm rồi kia mà, lẽ nào cha tôi đã già nên lẫm cẫm rồi, chẳng còn nhớ mà rửa tay nữa. Cha ơi…

Thấy ông đứng cặm cụi rửa tay, khó nhọc. Tôi tiến lại “cha, để con rửa cho cha”

“Thôi đi cu con, hồi bé cha rửa tay rửa chân cho mày, giờ học đòi à, nhưng chưa đến lúc đâu….”

“Đưa con coi nào”, tôi giằng lấy tay ông. Trời ơi, hai bàn tay ông chai sần, những lớp da bị tróc mẻ, nham nhỡ đỏ lừ.

“Cha bị sao thế, cha đừng rửa bằng xà bông nữa” - Tôi nói.

“Ờ, hồi trước, hồi trẻ ấy, cha mày đi xây, bị xi ăn, bị dị ứng. Hôm qua tao thấy trước sân nhà mày có chỗ bị hỏng, tao hòa ít xi gắn lại. Ai ngờ lâu thế mà nó cũng bị lại...”

Ông nói rồi lững thững đi vào. Vừa đi vừa chùi chùi hai bàn tay vào áo, cái dáng còng còng như oặn trĩu bởi yêu thương. Cha bước đi không còn vững nữa rồi, năm tháng ơi...

***

Là trưởng phòng kinh doanh một công ty, tôi đi tối ngày, tranh thủ chạy về lúc trưa, lúc tối muộn. Nên cha làm gì, mọi người làm gì tôi cũng không rõ hết. Nhà tôi ở ngoại ô. Có một khoảng sân nhỏ, trồng một ít cây cối. Trong những tháng ngày này, được làm cha, được sống trong cảnh gia đình sum vầy thế này. Tôi ngỡ cuộc đời như một giấc mơ. Hay đúng hơn là cuộc đời ai rồi cũng đến lúc sống đúng như một giấc mơ, khi đã cố gắng thật nhiều.

Từ chuyện bàn tay, mà cha chưa bế cháu Mỏ một lần nào. Không chỉ vì ánh mắt e dè của bà ngoại thằng Mỏ. Mà có lẽ ông tự ái (bệnh người già mà), ông muốn mọi người được vui. Và hơn hết ông thương thằng Mỏ, như bà ngoại nói “da cháu còn nhạy cảm, như thế là không tốt”. Tôi cũng chỉ im lặng. Vì nghĩ mọi thứ đều hợp lý. Hay tại vì cha là đàn ông (yêu thương để trong lòng), ít ra cha cũng không như bà ngoại, khi một ngày không ẵm thằng Mõ vài lần nũng nịu là ăn cơm không nổi.

Thế là cha tôi, ngày ngày lầm lũi ngoài khoảng sân nhỏ. Ông nấu nước Vằng (một loại lá cho người đẻ uống rất tốt), ông quét sân, thỉnh thoảng qua chỗ mấy ông già cùng khu phố ngồi chơi. Rồi lại thỉnh thoảng về ngắm thằng Mỏ. Vợ tôi còn bảo “ở nhà ông còn giặt cả tả, quần áo cho Mỏ”. Mặc dù có bà ngoại, hay mấy cô em vợ tôi, mà họ toàn giặt máy. Nhưng khi chưa kịp bỏ vào máy là ông lại bê đi giặt tay. Bà ngoại cũng không muốn ông phiền lòng, nên cũng đành im lặng. Nhưng tôi biết sau đó bà ngoại lại lén bỏ vào máy giặt lại, may mà bà không để cha biết….

Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống bình lặng êm đềm. Nhưng tình cảm trong tôi đang dậy sóng, vì từ Cha thiêng liêng, mỗi lúc vợ hay bà ngoại bế thằng Mỏ đều chỉ vào tôi bảo “gọi ba đi, ba ba, ba ba”. Thằng bé chỉ nhìn rồi cười, đáng yêu vô vàn vô tận.

Cho đến một ngày, khi tôi đang đi công tác tỉnh, vợ gọi điện “chồng, về nhà đi, ông nội vào viện rồi”. Tôi về ngay, về liền. Cha tôi đứng lên chiếc ghế đẩu để phơi tả cho thằng Mỏ, bị trượt ngã. Khi tôi về đến nơi ông đã tỉnh, bác sĩ bảo chỉ bị chấn thương nhẹ, cần điều trị vài ngày là hết. Tôi thở phào. Bà ngoại và vợ nhìn tôi ái ngại.

Tôi về nhà lấy đồ cho cha. Tôi lục túi của ông. Một ít quần áo, một tút thuốc quê đã hút phần nữa(cha tôi nghiện thuốc lá). Và…một cuốn sổ, nhỏ bằng lòng bàn tay, màu nâu cũ kỹ, một chiếc bút được kẹp ở giữa. Tôi tò mò, tôi mở nó ra, mở ngay trang đang kẹp bút. Tôi đọc:

“Vậy là cháu nội tôi đã chào đời được một tuần. Nhìn con trai vui, mới biết mình đã già, đã sống hết phần đời mình mất rồi. Buồn vui lẫn lộn. Khi về bên kia gặp vợ, có thể an lòng. Nhưng mà sao già này buồn quá. Muốn được ôm thằng Mỏ vào lòng quá. Mà….Già này nhớ những tháng ngày xưa, khi vợ bỏ lại hai cha con ra đi, một mình nuôi con trai. Một mình bế nó trên tay, một mình cho nó uống sữa, một mình ru nó ngủ, trong đêm thâu. Ôi mới như hôm qua đây thôi, mà sờ lên mái tóc đã bạc trắng mất rồi. Con trai à, cháu Mỏ à, già này yêu hai cu lắm….Bàn tay chết tiệt này,sao mày lại giở chứng đúng lúc thế….”

Tôi lật tiếp những trang viết đầu, những ngày tháng đầu đời:

“Vợ anh nhớ em, nhớ nhiều...anh không có gì để ví được”...

“Em yên lòng, anh sẽ nuôi con, anh sẽ sống cho cả hai cuộc đời, anh sẽ làm được...”

“Vợ, anh không chịu được nỗi đau này...”

“Vợ ơi...”

Dài lắm, tôi đọc mãi, đọc mãi, đến lúc những dòng chữ ngoệch ngoạc của cha nhòa đi bởi nước mắt tôi nhỏ xuống. Tôi mới dừng lại. Cha viết nhật ký. Ông giấu tôi kỹ quá, giấu tài quá. Đàn ông như cây Lim cây Táu, mà tâm hồn ông như Liễu như Mai, rũ xuống vì yêu thương, rũ xuống vì tình cảm, rũ xuống vì cô độc. Ôi, cha già của con !

“Anh ơi làm gì lâu thế, làm đưa đồ vào cho nội thay đi, anh còn ngủ ư”. Vợ tôi kêu vọng lên lầu.

“Ờ...anh biết rồi...”. Tôi quẹt nước mắt. Gấp nhật ký của cha, bỏ lại cẩn thận.

Tôi phải lén đi ra, bởi không muốn ai nhìn thấy mình đang khóc, rồi phi ngay xe tới bệnh viện. Cứ tưởng được làm cha, cảm thấu được nổi thương xót khi cha mình đã ở tuổi xế chiều. Nhưng mà, thực sự giờ tôi mới nghiệm ra một điều, là với cha mẹ, dù mình có đi mòn cả lối đời cũng không thể nào thấu hết những tình thương yêu mà họ dành cho con cái. Không thể hết được đâu. Cho nên, dù ở vị trí nào, cũng chỉ biết sống cho tốt, cho thật tốt, thế mà vẫn cảm tưởng như tình cảm mình đáp lại cho mẹ cha cũng chỉ là gáo nước giữa đồng khô nắng cháy mà thôi. Những hình ảnh về cha hiện lên trong đầu, mắt tôi đỏ ngầu hoen lệ, chứa chan.

“Cha…”, tôi mở cửa phòng bệnh viện.

“ Gì đấy cu con, cha đây mà, cha có trốn đi đâu chớ, cái thằng này”. Cha vẫn gọi tôi như thế. Cả phòng bệnh đông lắm. Cha tôi ngồi dựa vào tường, tay đưa gói bánh cho đứa trẻ con ai ở giường bên, cha bụm bụm vào má nhóc con đó.

Tôi chạy lại, mặc kệ ai nhìn, mặc kệ là gì đi nữa, tôi ôm lấy cha. Tôi quay mặt vào tường, cho những giọt nước mắt lăn chảy không ai thấy, tôi nói trong tiếng nấc:

“Cha, xin lỗi cha, con đã quên...”.

Bệnh viện âm thanh ồn ả vốn dĩ, mà sao tôi nghe yêu thương đập đầy nơi tim...

Thử làm nhiều việc để biết mình thực sự thích gì

Trước tuổi 35 là thời kỳ tích lũy kinh nghiệm. Nếu bạn chưa rõ hướng phát triển sự nghiệp của mình thì hãy thử làm nhiều việc, tiếp xúc một số ngành nghề, thông qua việc chuyển đổi công việc để phát hiện ra sở trường, từ đó dễ dàng xây dựng sự nghiệp.
thu lam nhieu viec

Chúng ta khó có thể nhận biết được sở trường, sở thích của mình trong một thời gian ngắn; khó có thể chọn hướng đúng hướng đi cho cuộc đời qua một vài công việc đầu tiên. Chỉ có qua rèn luyện của thực tiễn xã hội, người ta mới dần dần tìm ra ngành nghề thích hợp.

Chọn việc mình thích, yêu việc mình chọn: Đối với đa số người không thể có được hạnh phúc này thì khó khăn không ở hai việc “chọn” và “yêu”, mà lại chọn đi chọn lại, cuối cùng mới cảm thấy không hợp, không biết mình yêu thích ngành gì?

Không nên nhẹ dạ quyết định trước khi làm rõ mình thật sự cần làm gì, thích làm gì. Hãy thử, hãy thể nghiệm cẩn thận, từ đó nghiệm chứng giá trị quan của mình rồi mới quyết định. Đương nhiên, thử nhiều thì giá phải trả cũng lớn, nhưng vẫn tốt hơn là không thử đã đưa ra quyết định sai lầm hoặc do dự không quyết định.

Có thể bạn đã làm nhiều việc trước khi tìm được công việc mình yêu thích. Quá trình tìm tòi như vậy tưởng như lãng phí tuổi xuân, nhưng nếu mỗi bước đi đều suy nghĩ, lĩnh hội chọn lọc thì cuối cùng sẽ tìm được công việc thật sự thích hợp. Điều dở nhất là trong quá trình tìm tòi này không chịu dốc sức, đứng núi này trông núi nọ, không thể đi sâu thể nghiệm niềm vui và cảm giác có thành tựu trong công việc. Còn có một tình trạng cực đoan khác là quá coi trọng thù lao và sự tán thưởng, chỉ cố tranh giành sự khẳng định của người khác, miễn cưỡng hoàn thành sự kỳ vọng của người khác. Làm việc không thích thú cũng khổ sở như lấy người không hợp, khó bền lâu.

“Cây di chuyển thì sẽ chết, người di chuyển sẽ sống”. Ở đây không có nghĩa là khuyên bạn xoay lung tung như rắn không đầu, mà khuyên bạn hãy linh động, mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, linh hoạt xoay chuyển, khi cần xung phong thì xung phong, khi cần quay đầu thì quay đầu.

Đừng nên dày vò mình, lãng phí tuổi xuân, cần sớm quyết đoán xây dựng cơ nghiệp cho mình.

Xem thêm: 3 mẫu người thất bại nhất định sẽ thành công

Hãy làm việc theo đồng hồ sinh học của bạn!

Mỗi buổi sáng, bạn có bật dậy trong tư thế sẵn sàng với cả thế giới hay mỗi buổi chiều – khi ánh mặt trời sắp tắt – mới là lúc bạn minh mẫn nhất?
dong ho sinh hoc

Theo kinh nghiệm dân gian cũng như qua nghiên cứu, người ta phát hiện đa số mọi người đều có thể được chia vào hai nhóm: một nhóm thích buổi sáng (tạm ví là “sơn ca”), còn nhóm kia thích buổi chiều (tạm ví là “cú mèo”). Những chú chim sơn ca thường thức dậy sớm, thích sớm bắt đầu một ngày, và luôn ở trong phong độ tốt nhất vào ban ngày. Ngược lại, cú mèo lại thích chiều tối hơn hơn sáng, đồng thời làm việc hiệu quả cho đến khuya.

Hãy tôn trọng đồng hồ sinh học của bạn

Hãy nghĩ đến thời điểm thích hợp nhất trong ngày để bạn đối đầu với các thử thách cam go. Bất kể là bạn cần học hành để chuẩn bị cho kỳ thi, vắt kiệt sức cho một chế độ tập luyện thể hình, hay có cuộc thương thảo gian nan với ai đó, thì cũng hãy xem xét khi nào bạn sẵn sàng nhất.

Tôi là một chú chim cú mèo. Tôi thích đến phòng tập vào lúc chiều và chỉ nghĩ đến việc phải tập thể dục vào buổi sáng là tôi đã thấy rùng mình. Tôi cũng làm việc hiệu quả nhất vào ban đêm – Tôi nhận ra rằng mình thường làm việc đến 2-3 giờ sáng bởi tôi cảm thấy rất hưng phấn vào thời điểm đó. Nhưng phải đặt chuông báo thức là tôi thấy nản vô cùng. tôi thích thức dậy lúc 10-11 giờ sáng hơn. Trong khi đó, một đồng nghiệp của tôi lại hoàn toàn trái ngược.

Cô ấy dậy sớm ngay cả vào thứ bảy, chủ nhật và thích bắt đầu công việc hay những hoạt động yêu thích trong không khí tĩnh lặng của buổi sớm mai trước khi mọi người thức dậy. Dĩ nhiên cô ấy cũng chẳng thích nếu ai đó yêu cầu cô phải ở lại văn phòng làm thêm vào buổi chiều.

Đồng hồ sinh học là một phương tiện mà bạn có thể tận dụng nếu đã hiểu được chính mình. Chắc hẳn bạn có biết thời điểm nào trong ngày mình tập trung nhất. Vậy bạn sẽ là sơn ca hay cú mèo?

Hãy làm những việc dễ với mình nhưng khó với người khác

Hãy làm những việc dễ với mình, khó với người khác

lam viec de dang

Nếu có ai đó đang cố gắng chế tạo một chiếc máy xén cỏ chạy bằng năng lượng mặt trời, thì đó chính là dấu hiệu cho thấy sẽ có một thị trường để họ kinh doanh máy xén cỏ. Nếu có rất nhiều người theo học luật hay viết phần mềm, thì sẽ xuất hiện một thị trường cho họ phát huy khả năng.

Nếu bạn có thể làm một việc gì đó dễ dàng nhưng những người khác lại thấy khó khăn, thì lúc đó sẽ có một thị trường cho những sản phẩm bạn tạo ra, hãy tiến hành những công việc đó. Bạn sẽ kiếm được tiền nhưng những việc đó phải có khách hàng để bạn hướng đến.

Bạn sẽ kiếm được tiền vì bạn sẽ cung cấp cho khách hàng những gì họ muốn và bạn có một số thuận lợi hơn hơn những người khác cũng đang cố gắng chinh phục thị trường. Thuận lợi của bạn có thể là khả năng cảm nhận màu sắc, khả năng suy luận, khả năng giúp mọi người cảm thấy dễ chịu, hay một trí nhớ phi thường. Bất kể lợi nhuận của bạn là gì, chúng cũng giúp bạn cung cấp những sản phẩm hay dịch vụ tốt hơn, hồi đáp khách hàng nhanh chóng hơn, thâm nhập thị trường nhanh hơn, chi phí cơ bản thấp hơn...

Ví dụ, nếu bạn có khả năng viết những lời quảng cáo hấp dẫn, mà đây thường là khả năng hiếm có, thì bạn có thể thành lập một hãng quảng cáo, hoặc trở thành viết quảng cáo tự do có thu nhập cao. Nếu bạn có khả năng câu cá bẩm sinh thì bạn có thể trở thành người hướng dẫn câu cá. Nếu bạn có kỹ năng tổ chức tuyệt vời, bạn có thể thành lập một công ty chuyên tổ chức sự kiện, hoặc các cuộc quyên góp từ thiện (nhưng bạn vẫn được trả tiền). Nếu bạn có khiếu toán học, bạn có thể bắt đầu kinh doanh các bộ phận của máy bay phản lực nhỏ, kinh doanh sòng bạc, hoặc đơn giản mở trung tâm gia sư chuyên dạy môn đại số.

Đừng làm giảm hay gạt bỏ khả năng hoặc kỹ năng bẩm sinh

Có rất nhiều người mù quáng tin rằng nếu mình có thể làm việc gì đó dễ dàng thì những người khác cũng có thể làm được. Hoặc do họ có được tài năng quá dễ dàng nên họ không coi trọng tài năng đó. Khi bạn coi thường khả năng của mình, bạn có ba khả năng xảy ra: thứ nhất, bạn sẽ không dựa vào tài năng của mình để cải thiện công việc, thứ hai, bạn sẽ không đánh giá tài năng của mình xứng đáng với những gì mà khách hàng phải trả; thứ ba, cả hai khả năng trên.

Để kiếm được tiền, bạn có thể làm những công việc dễ dàng với bạn nhưng phải làm cật lực

Bạn phải làm việc và thực hành liên tục để cải thiện tài năng bẩm sinh của mình. Vì khả năng dễ dàng đến với bạn không có nghĩa bạn đang đi trên một con đường thuận lợi. một vài thứ có giá trị dễ dàng đến với bạn không có nghĩa bạn có thể tiến hành nó một cách đơn giản.

ted williams
Cầu thủ bóng chày Ted Williams, người có tên trong danh sách những người nổi tiếng, là một tay ghi bàn thật sự đáng nể và cũng là người sở hữu những kỹ năng thể chất phi thường. Một lần, được hỏi làm thế nào lại ghi bàn dễ dàng đến thế, Ted Williams trả lời: “Đơn giản thôi, tôi thực hiện hàng nghìn cú đánh một ngày.”
Khi ở phòng tập bóng chày, phòng thay áo quần, nhà bếp, thậm chí ở phòng ngủ, Ted Williams cũng tưởng tượng ra những cú đánh bóng chày và thực tế là anh đã thực hiện 1.000 cú đánh một ngày. Trong 1.000 cú đánh của Ted có lẽ có đến 900 cú đánh hơn hẳn bất kỳ người nào. Và 1.000 cú đánh một ngày là lý do tại sao việc ghi bàn lại “dễ dàng” với Ted Williams huyền thoại.

Làm những việc dễ dàng chỉ là bước khởi đầu, nhưng lại chính là điểm bắt đầu. Hãy làm công việc dễ dàng đó. Thực hành nó. Xúc tiến nó. Định giá nó. Bán nó. Xây dựng một doanh nghiệp xoay quanh công việc đó.

Làm thế nào để não bạn học tập và làm việc tốt hơn?

Bạn đang mắc kẹt trong vùng cố gắng nhiều mà kết quả lại không như mong đợi, phải chăng bạn đã dùng phương pháp học chưa đúng?

Bạn cần hiểu chính mình, đầu tiên là bộ não trước. Bạn tìm một chuyên gia để ra quyết định cho kế hoạch học tập?

John Medina sẽ gửi đến cho bạn quyển sách Luật trí não như một người bạn chuyên gia thiết thực.

Trong sách này, từ những nghiên cứu của khoa học thần kinh, ông nhắc:
  • Não không cùng lúc tập trung 2 việc.
  • Giấc ngủ cần thiết cho sự sáng tạo.
Với kinh nghiệm nhiều năm giảng dạy tại khoa Công nghệ sinh học, trường ĐH Y khoa Washington, John Media bàn đến việc giảng viên nhàm chán vì nói đi nói lại những kiến thức căn bản, trong khi sinh viên lại cần thời gian để tiêu hóa chúng. Thường sau 10 phút nghe giảng, sự tập trung của sinh viên bắt đầu giảm sút! Và buổi học trở nên nhàm chán, chỉ mong hết giờ!

Khi hiểu não không thể cùng lúc tập trung 2 việc, các giảng viên sẽ thấy rằng bài giảng của mình sẽ hiểu quả hơn nếu nhắc đến ý nghĩa trước rồi sau đó mới đến chi tiết, thường xuyên nhắc lại vị trí của điều đang nói trong bố cục bài giảng. Chia bài giảng thành mỗi phần trong 10 phút. Sau 10 phút cần có “lưỡi câu” (như câu chuyện chẳng hạn) để móc nối phần trước với phần tiếp theo.

Một điều nữa cũng rất hữu ích cho sinh viên, nếu biết rằng giấc ngủ là cần thiết cho sự sáng tạo!
Một nghiên cứu của NASA cho thấy giấc ngủ trưa 26 phút cải thiện thành tích của phi công hơn 34%. Và một nghiên cứu khác, học sinh được giao hoàn thành bài tập. Sau 12h về nhà, 20% nhóm không ngủ khám phá ra cách giải. Nhưng cũng trong 12h đó, nhóm khác dành thời gian cho 8h hoặc nhiều hơn cho việc ngủ, thì khả năng giải được bài tập lên đến 60% (gấp 3 lần!).

Mendeleyev sáng tạo ra bảng tuần hoàn hóa học khi ngủ gật trong một buổi tối chơi bài!

Lời khuyên của ông trái ngược 180 độ với cách làm việc của tôi:

Đi ngủ thôi, mọi việc nên để đến sáng mai!

Khi còn trẻ phải rèn luyện tinh thần yêu nghề

Người coi trọng công việc của mình thì làm bất cứ ngành nghề gì cũng dễ thành công

yeu nghe

Mỗi người thành công đều trải qua quá trình làm công, nhưng thái độ làm việc khác nhau sẽ tạo ra kết quả khác nhau. Nếu trước tuổi ba mươi lăm, bạn còn làm công để sống thì chúng tôi cần cho bạn biết rằng: cần có thái độ làm việc chững chạc. Nếu yêu nghề, không chỉ làm việc vì đồng lương mà còn làm việc với tư cách người chủ thì bảo đảm sẽ có lợi đối với bạn.

Đa số người mới bước vào xã hội, làm việc đều là vì tiền. Song như vậy chẳng có vấn đề gì lớn, anh bỏ tiền ra, tôi bỏ sức ra là hợp lý. Kỳ thực mỗi người đều vì bản thân mình. Người yêu nghề thì có thể qua công việc học được nhiều kinh nghiệm hơn người khác, mà các kinh nghiệm này chính là bàn đạp để phát triển, cho dù sau này làm nghề khác thì phương pháp làm việc cũng mang lại ích lợi. Vì thế, người coi trọng công việc của mình thì làm bất cứ ngành nghề gì cũng dễ thành công.

Nhiều người bẩm sinh có tinh thần yêu nghề. Bất cứ công việc gì hễ nhận làm là dốc hết công sức. Nhưng đa phần là phải qua bồi dưỡng và rèn luyện mới có được tinh thần này. Và chúng tôi phải cho bạn biết: Nếu tự thấy thiếu tinh thần yêu nghề thì nhân khi còn trẻ phải rèn luyện tinh thần yêu nghề, làm việc trong công ty với thái độ người chủ. Dần dần bạn sẽ có thói quen yêu nghề.

Sau khi luyện được thói quen yêu nghề, có thể không mang lại cái lợi tức thì và khả quan cho bạn, nhưng có một điều có thể khẳng định: Người không rèn luyện được thói quen yêu nghề thì thành tựu sẽ không đáng kể, vì thái độ làm việc qua loa, thiếu trách nhiệm đã ăn sâu vào ý thức và tiềm thức, bất cứ việc gì cũng đều tùy tiện làm thì khó thu được kết quả tốt. Nếu sau tuổi 35 mà vẫn vậy thì sẽ hỏng cả đời.

Cho nên, làm việc tận tâm hiện tại là vì chủ sử dụng lao động, về lâu dài là vì mình.

Lười biếng là hành vi ích kỷ, có hại đối với công ty, nhưng liệu có ích đối với cá nhân không? Nhiều người làm công thường tỏ ra đối lập với công ty, với chủ. Họ thường phải làm việc trong tình hình bắt buộc. Như vậy sẽ gây thiệt hại cho cả phía doanh nghiệp và bản thân bạn.

Nếu bạn toàn tâm toàn ý cố gắng làm việc thì sẽ thấy khả năng làm việc từng bước được nâng cao

Bạn sẽ cảm thấy vui vì sự trưởng thành của mình. Đồng thời, tiền lương của bạn cũng sẽ được trả xứng đáng. Vì nỗ lực làm việc tạo ra thành quả cho chủ, người chủ sẽ ghi nhận và tìm cách báo đáp. Nhưng trong công tác, một số người thích giở trò khôn vặt: Nào là đi làm trễ, về sớm, nào là nói chuyện phiếm trong văn phòng, nào là mượn cớ đi công tác để đi chơi, nào là tranh thủ tìm cách lấy tiền của công ty. Loại người này có thể trót lọt nhất thời nhưng khó có thể thành công.

Cho nên, người đàn ông trước tuổi 35 không nên làm việc chỉ vì tiền lương, nếu không tiền lương sẽ che mất tầm nhìn, vô hình trói buộc mình với đồng lương, để mất nhiều cơ hội.

Sau cùng, nếu bạn muốn có thành tựu thì trước tuổi 35 phải làm việc với thái độ của người chủ.

Theo Vương Tinh Phàm. 2011. 50 việc đàn ông cần làm trước tuổi 35. Bản dịch tiếng Việt. Nhà xuất bản Lao Động.